Nước mắt rơi tuôn khúc đoạn trường
Trời sinh số kiếp cô đào thương(*)
Kéo tấm màn nhung ngân tiếng khóc
Dàn dựng bi ai lớp buồn vương
Bán rao vung vải Tình trân tráo
Nhặt nhạnh người mua chốn hí trường
Thử hỏi bao người cô còn nhớ?
Mấy kẻ thầm mơ giấc mộng thường?
Namphong
(*) Đào thương:Đào chánh :chuyên diển cảnh khóc trong tuồng hát
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaGhét thương đâu kể chuyện hậu trường
Trả lờiXóaGhét phường trân tráo chuyện ghét thương
Vô loại so hơn ...".Người định kiến"
Giả nghỉa giả nhân Loạn Luân Thường!!!
Hơi sức đâu buồn chuyện thiên hạ !
XóaHọa:
Trả lờiXóaĐào thương cô độc cuối đường trường
Quân tử đâu vì tiếng ghét thương
Cái nghiệp cầm ca son phấn mượn
Miếng cơm nghệ sĩ ánh đèn vương
Khóc cười diễn xuất nơi sân khấu
Buồn tủi trào dâng chốn hậu trường
Vô loại người xưa thành định kiến
Dù sao cũng một kiếp vô thường.
Cao Linh Tử